Hai người Lôi Thanh Tiêu và Điềm Mộng Hinh đắm chìm trong thế giới của hai người, trong bụng Điềm Mộng Hinh truyền đến tiếng kêu ùng ục, Lôi Thanh Tiêu nhìn Điềm Mộng Hinh, cười buông cô ra.
“Em chờ chút, anh đi rửa mặt, rồi xuống ăn sáng, cho bụng em được ăn no.”
Lôi Thanh Tiêu đi tới nhà vệ sinh, Điềm Mộng Hinh dọn dẹp đồ đạc, thu dọn túi xách, nhìn thấy ảnh chụp ngày hôm qua, trên mặt nở nụ cười, đôi giày thủy tinh đẹp đẽ cũng ở trong tấm ảnh, nhắc nhở cô, hạnh phúc giờ phút này không dễ kiếm được, phải biết quý trọng. Cô nhớ lại từng màn đêm qua, còn có buổi sáng hôm nay, cảm thấy tràn đầy ấm áp, hạnh phúc, phần hạnh phúc này như mặt trăng trên trời, mặt trăng trong nước, nhìn như đã ở gần ngay bên cạnh mình, thật ra vẫn còn cách rất xa, xa không thể chạm.
Lôi Thanh Tiêu đi ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Điềm Mộng Hinh nhìn ảnh chụp đến ngẩn người, đi đến bên cạnh cô, giúp cô thu dọn túi xách, lúc này Điềm Mộng Hinh mới phát hiện Lôi Thanh Tiêu đã ra khỏi nhà vệ sinh, cô nhận lấy túi xách Lôi Thanh Tiêu đưa cho cô.
“Đi thôi, chúng ta đi phòng ăn trước, sau đó đi mua sắm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây