Điềm Mộng Hinh cầm quần áo vào nhà vệ sinh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mình, cả khuôn mặt đỏ bừng, môi vẫn sưng, chủ yếu nhất là, trên cổ toàn là dâu tây Lôi Thanh Tiêu để lại, chỉ sợ nếu để cho anh trai nhìn thấy, dù cô có mấy cái miệng cũng không giải thích rõ được. Cô đành lắc đầu, xem ra có câu nói rất đúng, đàn ông dù là ban ngày, cũng sẽ có thời gian hưng phấn, xem ra thoạt nhìn Lôi Thanh Tiêu bình tĩnh như vậy, thật ra chỉ sợ vô cùng có thiên phú ở phương diện này, về sau không biết mình có chịu được không đây? Điềm Mộng Hinh càng nghĩ, mặt càng đỏ, cô vội vàng dùng nước lạnh rửa mặt, để đầu óc nguội đi, Điềm Mộng Hinh, giữa ban ngày ban mặt mày nghĩ gì thế?
Điềm Mộng Hinh lề mề trong nhà vệ sinh hồi lâu, Lôi Thanh Tiêu đã thay xong quần áo ở bên ngoài, anh nhìn nhà vệ sinh, đi đi lại lại trước cửa, không dám gõ cửa, trong lòng hiểu rõ, khẳng định cô đang thẹn thùng, không dám đi ra, đã nói chỉ đơn thuần là đi ngủ rồi, chỉ tự trách bản thân không sao quản được tay mình.
Lôi Thanh Tiêu gõ cửa một cái ở cửa, nhỏ giọng nói: “Mộng Mộng, cái đó, thật xin lỗi, anh sai rồi, em không sao chứ.”
Điềm Mộng Hinh vừa thay xong quần áo, định mở cửa, nghe thấy lời của Lôi Thanh Tiêu, theo bản năng làm rơi áo ngủ trên mặt đất, cô chỉ cầm theo một bộ đồ ngủ, làm rơi rồi, buổi tối biết mặc gì đây, cô ảo não nói một câu: “Quần áo của em!”
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy tiếng nói chuyện của Điềm Mộng Hinh, tưởng rằng có chuyện gì, vội vàng đẩy cửa nhà vệ sinh ra, nhìn thấy đồ ngủ rơi trên mặt đất, lập tức thở phào một cái, thì ra là làm rơi quần áo, cũng may, không có việc là được rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây