Lôi Thanh Tiêu thấy Điềm Mộng Hinh không trả lời anh, anh cố gắng ổn định tinh thần, hít một hơi thật sâu, kéo Điềm Mộng Hinh ra khỏi lồng ngực của mình, cẩn thận kiểm tra trên người Điềm Mộng Hinh.
Điềm Mộng Hinh đỏ mặt, nhìn thấy động tác khẩn trương của Lôi Thanh Tiêu, nhỏ giọng nói ra: “Em ,em không sao, chỉ bị dọa sợ thôi.”
Lôi Thanh Tiêu cẩn thận kiểm tra một vòng, xác nhận không có bất cứ vấn đề gì, lúc này mới yên tâm, ngẩng đầu nhìn mặt Điềm Mộng Hinh nói nghiêm túc: “Ừm, không có việc gì là được, vậy chúng ta nghỉ ngơi đi.”
Lôi Thanh Tiêu kéo tay Điềm Mộng Hinh đi về phía giường lớn, nhịp tim vừa mới bình tĩnh của Điềm Mộng Hinh lại tăng tốc độ, tuy Lôi Thanh Tiêu nói sẽ không có ý định vượt qua lôi trì, thế nhưng cô vẫn không nhịn được suy nghĩ lung tung.
Hai người chậm rãi đi đến bên giường, Lôi Thanh Tiêu buông tay Điềm Mộng Hinh ra, quay đầu, nhìn thấy mặt Điềm Mộng Hinh càng đỏ, hiểu ra giờ phút này tâm trạng cô cũng giống như mình, anh kéo tay Điềm Mộng Hinh, nhịp tim vẫn đang tăng tốc, mặc dù tự nhủ với chính mình phải tỉnh táo, thế nhưng tỉnh táo dường như đã rời xa anh, ở lại với anh chính là nhịp tim đập rộn ràng này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây