Tuy Lôi Thanh Tiêu tự nhủ không nên suy nghĩ bậy bạ, thế nhưng suy nghĩ của anh không phải nói khống chế là có thể khống chế, lúc này Điềm Mộng Hinh đang mặc áo ngủ mình mang đến đi tới, bản phim hoạt hình, vô cùng đáng yêu.
Lôi Thanh Tiêu ngẩng đầu nhìn Điềm Mộng Hinh mặc áo ngủ, trong đầu bắt đầu tưởng tượng, phía dưới lớp quần áo này là phong cảnh thế nào, tuy quần áo rộng rãi, nhưng vẫn nhìn ra đường nét, quần áo đáng yêu như thế mặc trên người Điềm Mộng Hinh lại khiến anh cảm thấy rung động không nói thành lời, Điềm Mộng Hinh nhìn thấy Lôi Thanh Tiêu đang ngẩn người, con mắt nhìn quần áo mình không rời mắt, cô cúi đầu xuống nhìn quần áo mình, không có vấn đề gì hết, áo ngủ cô đều chọn phong cách đáng yêu làm chủ đạo.
“Sao vậy? Thanh Tiêu? Sao anh nhìn em chăm chú vậy?”
Lôi Thanh Tiêu không rời mắt nhìn Điềm Mộng Hinh, nghe thấy câu hỏi của Điềm Mộng Hinh, chẳng biết tại sao, lời nói vô cùng đơn giản của Điềm Mộng Hinh vào trong tai anh lại đầy quyến rũ như thế, nhịp tim đập càng ngày càng không thể khống chế, anh vội vàng cầm áo ngủ vừa để ở một bên đi về phía phòng tắm, bước chân vô cùng gấp gáp.
Điềm Mộng Hinh nghi ngờ nhìn Lôi Thanh Tiêu bước đi gấp gáp, lại nghiêm túc kiểm tra quần áo mình một lần nữa, suy nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Lôi Thanh Tiêu, phản ứng đó là sao? Không thể nào, quần áo không gợi cảm như thế, đáng yêu như thế, anh cũng có thể có..., vậy sao có thể? Nhưng mà, bước chân sốt ruột vừa rồi của Lôi Thanh Tiêu, con mắt cũng không dám nhìn cô, Điềm Mộng Hinh nghĩ đi nghĩ lại, đưa mắt nhìn thân hình trong phòng tắm, lúc này mới phát hiện nhìn thoáng qua thì không rõ, nhưng vẫn có hiệu quả như ẩn như hiện, càng dễ khiến người ta mơ màng hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây