Paris ban đêm, người yêu tay trong tay, ôm ấp nhau, hôn môi là hiện tượng phổ biến, đối với Điềm Mộng Hinh mà nói, vẫn còn có một chút ngượng ngùng, cô đứng dậy hứng gió, muốn mượn gió thổi bớt hơi nóng trên mặt, bờ môi sưng đỏ.
Lôi Thanh Tiêu cũng đứng dậy đứng đằng sau Điềm Mộng Hinh, ôm chặt lấy cô, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Mộng Mộng, anh đột nhiên cảm thấy, từng giây từng phút anh đều không muốn rời xa em, vậy nên làm gì đây?”
Lôi Thanh Tiêu nói một câu bình thường, vào trong lỗ tai Điềm Mộng Hinh lại ấm áp như thế, đúng vậy a, đối cho bọn họ mà nói, đây là ba ngày cuối cùng, không chỉ là ở nước Pháp, còn có sau khi trở về, cũng không thể nhìn thấy hình bóng đối phương ở công ty, không thể đưa bữa sáng cho anh, cùng nhau ăn bữa trưa nữa, thời gian như vậy không biết cô có thể quen được hay không.
“Thanh Tiêu, sau này em không ở bên cạnh, nhớ kỹ, không được phép không ăn sáng, không được phép uống cà phê, giữa trưa cũng không được, chỉ có thể ăn bữa ăn chính, biết không? Còn nữa, đừng mệt mỏi quá, phải chú ý nghỉ ngơi.”
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Điềm Mộng Hinh nói cái này không được phép, cái kia không được phép, đành phải cười khổ, từ khi gặp được cô, những thói quen này của anh đã sớm thay đổi, sợ cô nhìn thấy sẽ nói, bây giờ nghe thấy, sao lại có cảm giác giống như ngày mai không còn nhìn thấy đối phương.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây