Sau khi Lôi Thanh Tiêu tắt điện thoại, nhìn Điềm Mộng Hinh ngồi ở bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ, lúc đầu dự định ở bên cô một tuần, bây giờ lại rút ngắn thành ba ngày, trong lòng bắt đầu áy náy.
“Cái đó, Mộng Mộng, vừa rồi là điện thoại của cha anh, mấy ngày nay thân thể ông ấy không tốt, muốn anh về sớm một chút, trở lại tập đoàn Lôi thị giúp đỡ ông ấy.”
Điềm Mộng Hinh nghe thấy anh phải về tập đoàn Lôi Thị, nói cách khác, phải rời khỏi Tinh Xí Sách Hoa, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, cô không ngờ, anh sắp phải rời khỏi công ty nhanh như vậy, tuy ở công ty hai người mỗi người một nơi, nhưng trong lòng biết, mỗi ngày anh đều ở cùng một tòa nhà với cô, làm việc cùng nhau, buổi sáng làm đồ ăn sáng đều sẽ nhớ kỹ chuẩn bị cho anh một phần, sợ anh uống cà phê, sợ anh vất vả.
“Vậy có nghĩa là, đợi sau khi trở về, em sẽ không gặp được anh ở công ty nữa, có đúng không?”
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy giọng điệu thất vọng của Điềm Mộng Hinh, hiểu ra ý nghĩ của cô, biết là cô sợ xa nhau, sợ sau khi anh rời khỏi công ty liền không gặp được anh nữa, thực ra chính anh cũng lo lắng như vậy, chẳng qua, anh vẫn sẽ gọi điện thoại cho cô mỗi ngày, nói chuyện phiếm với cô, không hẹn cùng cô ăn một bữa cơm, xem phim, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây