Lôi Thanh Tiêu thuận theo ánh mắt của cô nhìn lại, trên mặt lộ ra nghi hoặc, hỏi: “Đây chẳng phải chỉ là một đôi giày thủy tinh thôi sao, có gì đáng xem?”
Điềm Mộng Hinh nhìn giày thủy tinh chăm chú, nhớ tới truyện cổ tích cô bé lọ lem, hoàng tử gặp cô bé lọ lem là nhờ có phép thuật, nhưng qua mười hai giờ, phép màu sẽ biến mất, cô bé lọ lem không phải là công chúa xinh đẹp, bất kể hoàng tử tìm kiếm như thế nào, cũng không tìm được nàng công chúa khiến chàng rung động trong vũ hội, cuối cùng dựa vào một đôi giày thủy tinh bị đánh rơi mới tìm được cô bé lọ lem. Nhưng, truyện cổ tích dù sao cũng là truyện cổ tích, bây giờ dường như cô chính là cô bé lọ lem đó, dựa vào phép màu mà gặp được hoàng tử, chỉ là giấc mộng này dài hơn, chân thực hơn, sau cùng kết cục ngay cả chính mình cũng không biết là sẽ đẹp như trong truyện cổ tích hay là truyện cổ tích chỉ là truyện cổ tích.
“Thanh Tiêu, anh có cảm giác chúng ta bên nhau rất không chân thực hay không, lần đầu tiên không cần tránh né ánh mắt, lần thứ nhất có thể không kiêng nể gì cả, nhưng thể đang ở trong thế giới của phép thuật, hạnh phúc như thế, giống như cô bé lọ lem biến thành công chúa, gặp được hoàng tử của cô ấy.”
Lôi Thanh Tiêu nghe lời Điềm Mộng Hinh nói, trong lòng hiểu rõ suy nghĩ của cô giờ phút này, đúng vậy, cuộc sống như vậy, chẳng phải là điều anh muốn sao, không cần ngụy trang, không cần tránh né, tay trong tay, cùng nhau dạo bước, ngắm trời chiều, ngắm mặt trời mọc, ngắm cảnh đêm.
“Mộng Mộng, tin tưởng anh, tất cả không phải là mơ, tương lai của chúng ta cũng sẽ như vậy, cùng làm bạn với nhau đến già, cùng sống nốt quãng đời còn lại.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây