Điềm Mộng Hinh nghe xong, ý cô không phải như vậy, không thể hại trợ lý Quách bị mắng, vội vàng nói: “Không, căn phòng rất tốt, anh ấy sắp xếp rất tốt, anh đừng mắng anh ấy.”
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy lời nói quan tâm của Điềm Mộng Hinh, trong lòng suy nghĩ, Mộng Mộng chính là như vậy, rõ ràng là cảm thấy căn phòng quá tốt mới nói như vậy, lúc nói sẽ phạt trợ lý Quách liền lập tức nóng vội, tâm địa vẫn tốt như vậy.
“Hôm nay sau khi em xuống máy bay, tất cả đều thuận lợi chứ?”
Lôi Thanh Tiêu ngồi xuống ghế ngồi khu nghỉ ngơi của sân bay, quan tâm hỏi.
Điềm Mộng Hinh được Lôi Thanh Tiêu hỏi han liền nhớ lại chuyện xấu hổ hôm nay, nếu không phải gặp được Kim Thiện Tông thì không biết phải tốn bao lâu nữa? Chẳng qua đừng nói, cá tính của Kim Thiện Tông và Lôi Thanh Tiêu cũng có mấy phần giống, không biết có phải đây là bệnh chung của tổng giám đốc hay không.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây