Kim Thiện Tông dừng xe lại, Điềm Mộng Hinh nhìn về phía cửa, quả nhiên khí thế hoàn toàn khách biệt, mình chưa từng thấy cách trang trí, lối kiến trúc như vậy, Điềm Mộng Hinh xuống xe, Kim Thiện Tông đã lấy hành lý của cô ra, giao chìa khóa xe cho thanh niên dắt xe trước cửa, dẫn đầu đi vào cửa khách sạn, Điềm Mộng Hinh đi theo bước chân của anh vào khách sạn.
Hai người đi tới trước quầy lễ tân trong sảnh, Điềm Mộng Hinh nhận hành lý trên tay Kim Thiện Tông, nói: “Kim tổng, vô cùng cảm ơn anh đã đưa tôi tới.”
Kim Thiện Tông nghe thấy Điềm Mộng Hinh gọi mình là Kim tổng, không biết tại sao, người khác gọi như thế đều dễ nghe, nhưng nghe từ trong miệng cô lại vô cùng chói tai, chẳng lẽ bởi vì cô là bạn của Kim San San, anh không hi vọng lạnh nhạt với anh như thế, anh tìm cho mình một lý do.
“Hay là cô cứ gọi tên của tôi đi, gọi như vừa rồi nghe xa lạ quá, nếu là bạn bè của San San, thì đừng khách sáo như vậy, gọi tôi là Thiện Tông đi, tôi gọi cô là Mộng Hinh, được không.”
Điềm Mộng Hinh nghe lời của Kim Thiện Tông, trong lòng suy nghĩ, đúng là gọi là Kim tổng quá xa cách, có điều bọn họ cũng có thân nhau đâu, có điều anh ta đã nói như vậy, cô cũng không tiện nói gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây