Âu Dương Lạc đuổi theo bước chân Kim Thiện Tông, mới vừa đi tới bên cạnh Điềm Mộng Hinh, nghe thấy lời của Kim Thiện Tông, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, dưới chân mất thăng bằng, suýt chút nữa té ngã trên đất, vất vả lắm mới ổn định được bước chân mình, Kim Thiện Tông và Điềm Mộng Hinh đều bị động tác của anh ta dọa, quay lại nhìn anh ta.
“Kim tổng, Kim tổng, ngài quên rằng chúng ta còn phải tiếp khách hàng nữa sao?”
Âu Dương Lạc nhìn thấy Kim Thiện Tông hung hăng nhìn chằm chằm anh ta, giọng nói càng lúc càng nhỏ, đến sau cùng chỉ còn mỗi anh ta nghe thấy âm thanh, nhìn biểu cảm của Kim Thiện Tông, anh ta nhìn thấy ông chủ kỳ quái như thế, anh ta đi theo Kim tổng rất nhiều năm, Kim tổng không phải người bảo ngài ấy nói xin lỗi thì sẽ nói xin lỗi, muốn ngài ấy làm cái gì thì ngài ấy làm cái đó, hôm nay là uống lộn thuốc, hay là mặt trời mọc từ đằng tây sao.
Mặc dù âm thanh của Âu Dương Lạc nhỏ, Điềm Mộng Hinh vẫn nghe thấy lời anh ta, quay đầu nhìn Kim Thiện Tông, xem ra Kim tổng không phải người dễ gần.
“Vị tiểu thư này, vừa rồi là lỗi của tôi khiến quần áo cô bị bẩn, một cô gái như cô cứ như vậy đi trên đường phố Paris nước Pháp khẳng định không được hay cho lắm, thì xin đừng từ chối tôi, cô đã không bắt tôi bồi thường quần áo cho cô, vậy hãy để tôi đưa cô đến khách sạn coi như bù đắp.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây