Điềm Mộng Hinh để đồ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Kim Thiện Tông không có ý định nói xin lỗi, đi tới trước mặt anh ta, muốn mở đầu, nhưng lại không biết giao lưu như thế nào, dù sao nơi này là Paris, nhìn dáng vẻ của anh ta, chắc là người Trung Quốc.
“Vị tiên sinh này, anh làm đổ cà phê rơi lên người tôi, chẳng lẽ không cần nói xin lỗi sao?”
Trong giọng nói của Điềm Mộng Hinh tràn ngập phẫn nộ, ở công ty Kim Thiện Tông, không có mấy người người dám nói chuyện như thế với anh, lập tức không kịp phản ứng, sắc mặt càng đen hơn, Âu Dương Lạc bên cạnh vội vàng cất điện thoại, giảng hòa.
“Vị tiểu thư này, vô cùng xin lỗi, mới vừa rồi là tôi không cẩn thận, tôi làm đổ, hay là tôi bồi thường bộ quần áo trên người cô nhé.”
Điềm Mộng Hinh nhìn Âu Dương Lạc bên cạnh mở mắt nói nói dối, ai làm đổ cô lại không biết sao, mắt cô đâu có mù, nhìn Âu Dương Lạc một cái, không để ý tới anh ta, quay đầu, vẫn nhìn Kim Thiện Tông.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây