Điềm Mộng Hinh cầm túi sách, kéo hành lý của mình đi về phía cửa lên máy bay, Lôi Thanh Tiêu đưa mắt nhìn cô biến mất trong phạm vi tầm mắt của mình, trong đầu còn hiện lên nụ cười ngọt ngào của cô, chậm chạp không rời đi, cho đến khi máy bay cất cánh, biến mất ở chân trời, anh mới ra khỏi cửa sân bay.
Lôi Thanh Tiêu trở lại xe mình, nhìn thấy máy bay đã không còn bóng dáng trên bầu trời, thở dài, khởi động xe, trở về công ty, trên đường đi nhìn chỗ ngồi trống rỗng bên cạnh, nghĩ đến Điềm Mộng Hinh vẫn hay ngồi bên cạnh, bây giờ lại thành một mình anh, anh cảm thấy vô cùng lạc lõng.
Lôi Thanh Tiêu đậu xe ở bãi đỗ xe công ty, cầm lấy bữa sáng Điềm Mộng Hinh để lại, đi về phía thang máy, bữa sáng trong tay đã sớm nguội lạnh, anh tiến vào thang máy, ấn đóng cửa lại, đến khi cửa mở lần nữa, anh vẫn ngây ngốc nhìn bữa sáng, trợ lý Quách lần đầu tiên nhìn thấy, Lôi tổng từ trước đến nay đều cao ngạo, lạnh lùng, thế mà cũng có dáng vẻ thẫn thờ như thế, có lẽ là vừa mới đưa Điềm Mộng Hinh ra sân bay, anh ta nhìn Lôi Thanh Tiêu thất thần đi ra khỏi thang máy, không nói một tiếng tiến vào phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, trợ lý Quách biết lúc này Lôi tổng không hy vọng bất cứ ai quấy rầy anh.
Lôi Thanh Tiêu trở lại văn phòng, ngồi ở trước bàn làm việc của mình, mở bữa sáng đã nguội lạnh ra, nhìn rồi nhìn, cầm lên, lại buông xuống, tới tới lui lui rất nhiều lần, lần đầu tiên cảm thấy cho dù đã lạnh anh vẫn không nỡ ăn, chẳng qua bụng kêu lên ục ục, anh nhớ tới lời nói của Điềm Mộng Hinh trước khi lên máy bay, không thể không ăn bữa sáng.
Trên mặt Lôi Thanh Tiêu tươi cười, bắt đầu ăn, tuy hương vị thức ăn lạnh cũng không được ngon lắm, thế nhưng, đối với anh mà nói, bây giờ không có thứ gì ngon hơn phần bữa sáng này, ăn sáng xong, anh ngẩng đầu nhìn thời gian, nhìn tài liệu trên bàn làm việc, anh tăng thêm tốc độ xử lý, phải bắt kịp máy bay buổi tối, không thể chậm trễ máy bay đi nước Pháp được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây