Cốc Tuấn không yên tâm khi để cô đi xa, lải nhải dặn dò đi dặn dò lại, không phù hợp với hình tượng bình thường của anh ta, Kim San San nhìn Cốc Tuấn thế này, thầm cười trong lòng, trong mắt cũng dần tràn đầy ý cười, Điềm Mộng Hinh nghe Cốc Tuấn nói dông nói dài, không ngừng thở dài lắc đầu.
“Anh cứ yên tâm đi, em không phải là trẻ con, ngược lại là anh ấy, anh nhớ phải chú ý nghỉ ngơi, còn vất vả cho San San nữa.”
Kim San San thấy Điềm Mộng Hinh khách sáo với mình như vậy, mỉm cười lắc đầu, nhìn đồng hồ treo trên tường, thấy đã không còn sớm nữa, cô ấy nhìn tay của Cốc Tuấn, nói: “Không có vấn đề gì đâu, Cốc Tuấn này, giờ thay thuốc luôn cho anh nhé.”
Điềm Mộng Hinh nhìn thời gian, thấy Kim San San quan tâm đến Cốc Tuấn như vậy, trong lòng lại càng yên tâm hơn. Xem ra mình không nhìn lầm người, Kim San San thật sự là người tốt, chúng ta không thể sử dụng mắt thường để phân biệt người tốt hay xấu được, nghĩ vậy, cô đứng dậy đi lấy hòm thuốc.
Điềm Mộng Hinh đi tới trước tủ kê ti vi, mở cánh cửa tủ bên trái ra, lấy hòm thuốc, trong hòm có sẵn bông băng thuốc bôi, cô cởi nút thắt băng gạc quấn quanh tay ra giúp Cốc Tuấn, tháo lớp băng gạc ra, Kim San San nghiêm túc ngồi xem ở bên cạnh, ghi nhớ từng bước một. Một lát sau, Điềm Mộng Hinh thay xong thuốc, cô lại cất hòm thuốc trở về vị trí cũ. Kim San San nhớ rõ từng bước một, Điềm Mộng Hinh cất hòm thuốc vào xong, lại nhìn thời gian, bây giờ đã không còn sớm nữa, cô nhìn Kim San San, nở nụ cười với cô ấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây