Những lời này của Điềm Mộng Hinh, nhất thời cảnh tỉnh Kim San San, cô ấy phát hiện ra, có vẻ hiện giờ cô ấy đã không còn quan tâm đến chuyện Lôi Thanh Tiêu có tha thứ cho mình hay không nữa. Cô ấy cũng đã nghe về Lôi gia, nhìn bề ngoài Mộc Nguyệt Hinh - mẹ của Lôi Thanh Tiêu có vẻ là người xinh đẹp hiền lành dịu dàng, nhưng trên thực tế, hai vợ chồng không hòa thuận với nhau, thường xuyên gây gổ, Lôi gia cũng chưa chắc có thể mang đến cho cô ấy cảm giác gia đình.
“Cô nói vậy ngược lại đã nhắc nhở tôi, tôi đột nhiên cảm thấy tha thứ hay không tha thứ đã không còn quan trọng nữa, có đôi khi sự ấm áp của gia đình còn thiết thực tế hơn là vẻ hào nhoáng bên ngoài của tiền tài mà người nhà giàu tạo nên để che giấu những cay đắng phía sau mình.”
Những lời Điềm Mộng Hinh hỏi vốn là để kiểm tra Kim San San, nhưng lúc này nó lại làm cô lâm vào suy ngẫm. Đúng vậy, đúng là như vậy thật, cô chưa từng tìm hiểu về gia đình của Lôi Thanh Tiêu thông qua lời nói của anh, chỉ biết là, anh không cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình mình, dù thực tế tiếp xúc cũng không cảm nhận được. Nghe những lời này của Kim San San, cô cảm giác được, những lời Kim San San miêu tả, nào là vẻ hào nhoáng bên ngoài của tiền tài, che giấu những cay đắng phía sau mình, đều là những từ ngữ dùng để miêu tả tình hình của Lôi Thanh Tiêu.
Kim San San thấy Điềm Mộng Hinh im lặng rất lâu không trả lời mình, cô ấy ngẩng đầu lên, thấy cô ngẩn người, cô ấy vỗ vào trên vai cô ấy, nói: “Sao vậy? Tại sao cô không nói chuyện.”
Nghe thấy những lời này của Kim San San, Điềm Mộng Hinh mới hoàn hồn lại từ trong suy nghĩ của mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây