Điềm Mộng Hinh cười mà như không cười nhìn anh ta, Cốc Tuấn nhận ra lời mình nói ra có bao nhiêu lạ lùng, chắc lúc này trong đầu em gái mình sẽ có một đống tưởng tượng, anh ta dở khóc dở cười nhìn Điềm Mộng Hinh.
“Em có nói gì đâu anh, anh không cần phải giải thích với em, chỉ là thay đổi cách xưng hô thành San San, anh không gọi là Kim tiểu thư nữa à.”
Điềm Mộng Hinh vừa nói, vừa đi đến ngồi xuống trên ghế sa lon, nhìn Cốc Tuấn và Kim San San. Cốc Tuấn nhìn ánh mắt Điềm Mộng Hinh nhìn mình, dở khóc dở cười nói: “Mộng Mộng, em cứ mãi gọi người ta là tiểu thư cũng không dễ nghe cho lắm, lại nói San San không phải là người xấu, thật ra sau khi tiếp xúc với cô ấy, sẽ thấy con người của cô ấy rất tốt, em đừng gọi người ta là Kim tiểu thư nữa, nghe xa cách lắm.”
Điềm Mộng Hinh nghe những lời giải thích này của Cốc Tuấn, ánh mắt càng thêm nghi ngờ, nụ cười càng thêm khả nghi, cô nhìn Kim San San, lại nhìn Cốc Tuấn.
Kim San San nghe thấy Cốc Tuấn nói vậy, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác kỳ quái, nhưng lại không nói ra được là cảm giác thế nào, chỉ cảm cảm thấy Cốc Tuấn là người rất tốt, cũng thay đổi cái nhìn về con người anh ta.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây