Điềm Mộng Hinh không ngờ Lôi Thanh Tiêu đã nghĩ xong tất cả mọi thứ, thậm chí cả chuyện ăn uống cũng đã nghĩ sẽ giải quyết như thế nào, làm cô không cách nào cãi lại, cũng như từ chối được. Qủa là từ bé đến giờ cô chưa từng được ra nước ngoài bao giờ, hiếm hoi lắm mới có cơ hội này, tự nhiên cô sẽ muốn đi, chỉ là cô không nỡ để Cốc Tuấn ở nhà một mình.
Lôi Thanh Tiêu thấy Điềm Mộng Hinh vẫn còn do dự, sợ là cô chưa từng ra nước ngoài bao giờ, nên rất muốn đi, nhưng lại vừa sợ đi. Thật ra, Điềm Mộng Hinh đã nghĩ hơi nhiều rồi, sao Lôi Thanh Tiêu có thể để cô đi nước Pháp một mình được.
“Có phải em chưa từng ra nước ngoài không?” Lôi Thanh Tiêu hỏi.
Điềm Mộng Hinh nâng ly hồng trà lên, lắc lắc, nói: “Đúng vậy, từ nhỏ đến giờ em chưa từng có cơ hội ra nước ngoài, muốn ra nước ngoài phải có hộ chiếu, em cũng không có, vì vậy… nếu không, anh thay đổi người khác đi.”
Lôi Thanh Tiêu không ngờ đến vấn đề này, lấy gia cảnh của Điềm Mộng Hinh, ra khỏi biên giới, ngắm nhìn thế giới bên ngoài quả là chuyện vô cùng khó khăn, nhưng chuyện hộ chiếu này rất dễ giải quyết, có thể xử lý nhanh, ngày mai có thể lấy được luôn trước khi xuất phát.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây