Lôi Thanh Tiêu nhìn vào tấm poster, trong lòng đã có chủ ý, trên khuôn mặt lạnh lùng dần xuất hiện nụ cười, anh khép tập tài liệu lại, đưa tay cầm ly trà ở cạnh đó lên, thổi cho bớt nóng, uống một ngụm.
“Không nhìn ra cậu còn có nghề này đấy, ý tưởng này không tồi, vậy uống cà phê xong cậu có thể đi.”
Kỳ Huyễn Vu nghe lời phía trước còn thấy thoải mái, đến khi nghe thấy lệnh đuổi khách phía sau, anh ta nhất thời có cảm giác như bị người vứt bỏ.
“Cậu nói vậy là có ý gì? Định dùng xong là vất đi luôn hả?”
Kỳ Huyễn Vu không cam lòng nói, Lôi Thanh Tiêu nghe thấy những lời giống như oán phụ của Kỳ Huyễn Vu, cuối cùng cũng không nhịn được, bật cười.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây