Cốc Tuấn dẫn Kim San San đi đến chợ thực phẩm, đường đi trong chợ khá bẩn và ẩm ướt, khu chợ trong nhà này đã được coi là tốt lắm rồi. Nhưng với thiên kim đại tiểu thư như Kim San San, cô ấy chưa từng tới nơi như thế này bao giờ, cô ấy cảm thấy nơi này rất bẩn, lại còn ẩm ướt. Chỉ thấy Kim San San mặc đồ hàng hiệu, đi bộ ngoằn ngoèo như rắn, tránh trái tránh phải, có vẻ là sợ làm bẩn quần áo của mình. Cốc Tuấn nhìn chuyển động của cô ấy, không tự chủ được bật cười.
“Anh cười cái gì?”
Kim San San nghe thấy tiếng cười của Cốc Tuấn, vội quay sang lườm anh ta, Cốc Tuấn thấy Kim San San trợn mắt nhìn mình, thôi không cười nữa.
“Không, tôi có cười gì đâu, chỉ là ngày mai cô nên thay bộ quần áo khác đi, nếu không ngày mai tỷ lệ người quay đầu nhìn cô sẽ khá cao đấy.”
Lúc này Kim San San mới phát hiện ra, những người vốn đang chọn mua thức ăn, hoặc đi ngang qua, đều quay đầu lại nhìn cô ấy, sắc mặt của Kim San San lập tức đỏ bừng lên, cô ấy vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Lần sau tôi nhất định sẽ thay bộ quần áo khác, mau… mua thức ăn đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây