Lời của mẹ truyền vào trong tai cuả Cốc Tuấn còn nhỏ tuổi, câu trả lời của cha cũng truyền vào.
“Vậy xem ra chúng ta phải trở về quê rồi, ngày mai em dẫn hai con đến trường làm thủ tục chuyển trường, nhớ tìm lý do chính đáng, đừng để Mộng Mộng biết.”
Trên thực tế, ngay từ khi Mộng Mộng còn nhỏ, cha mẹ đã bảo vệ Mộng Mộng rất tốt, sợ con bé phải chịu thương tổn, Cốc Tuấn cũng bảo vệ tốt cho em gái mình.
Kim San San thấy Cốc Tuấn tự dưng ngẩn người, cũng ngừng lau chùi, đến khi cô ấy nhìn vào mắt của Cốc Tuấn, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của anh ta, khác hoàn toàn với vẻ mặt lần đầu tiên hai người gặp mặt, cô ấy cũng ngẩn người theo.
Lúc Cốc Tuấn thoát ra khỏi hồi ức trở lại thực tế, nhìn thấy Kim San San dùng vẻ mặt nghi ngờ, lại quan tâm nhìn mình, anh ta thầm nghĩ: Con nhóc này nhìn có vẻ vô lý, nhưng thật ra tâm địa khá tốt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây