Điềm Mộng Hinh nghe thấy Kim San San hỏi vậy, lắc đầu nói: “Cốc Tuấn là anh trai tôi, cô làm tay anh trai tôi bị thương, giờ còn muốn thế nào nữa?”
Kim San San chỉ cảm thấy ruột gan lộn tùng thèo, đúng là sợ điều gì, sẽ gặp phải điều đó, tại sao hai người này lại ở đây? Một người trong đó còn là em gái của Cốc Tuấn, cô ta vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra trong trung tâm thương mại, thế này chẳng phải là lấy đá đập chân mình hay sao?
“Cô là em gái của Cốc Tuấn, vậy Cốc Tuấn có ở nhà không, tôi có thể vào được chứ?”
Lúc này, Kim San San đã không còn nói năng phách lối như lúc ở trung tâm thương mại nữa, cũng không nói lớn tiếng, Điềm Mộng Hinh nghe giọng điệu lúc này của cô ta, nói: “Có phải cô đang nghĩ, chuyện này quá là trùng hợp hay không? Đúng là trùng hợp thật, cô muốn gặp được anh trai tôi, vậy phải qua ải của chúng tôi trước đã.”
Trong phòng khách, Cốc Tuấn vừa đi ra khỏi phòng, thấy Điềm Mộng Hinh và Lâm Lâm đều đứng ở cửa, tò mò hỏi: “Mộng Mộng, ai vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây