Lôi Thanh Tiêu duỗi tay ra, sửa lại tóc mai đã bay loạn lên của Điềm Mộng Hinh, nói: “Ừ, anh sẽ gửi tin nhắn cho em, yên tâm, trở về đi, không sao đâu, em mau trở về chăm sóc cho anh trai em đi.”
Nghe vậy, Điềm Mộng Hinh mới xoay người, đi vào trong khu nhà, Lôi Thanh Tiêu nhìn Điềm Mộng Hinh đóng cửa nhà lại, biến mất ở trong tầm mắt của mình, rồi mới nâng cửa kính xe, khởi động lái xe rời đi.
Cốc Tuấn thấy Điềm Mộng Hinh trở về nhà, sợ cô lo lắng, anh ta nói: “Mộng Mộng, em nhìn anh này, không sao đâu, vết thương nhỏ này chẳng là gì cả.”
Điềm Mộng Hinh nhìn bàn tay được băng bó chặt của Cốc Tuấn, nói: “Không sao là tốt…” Nhưng sắc mặt của cô vẫn không giãn ra, cô tiếp tục nói: “Không biết Thanh Tiêu trở về có sao không, anh ấy từ chối người ta đều là vì em cả.”
Cốc Tuấn thấy cô lo lắng, anh dùng bàn tay khác không bị thương, vỗ lên bả vai của cô, nói: “Chuyện này thì em cứ yên tâm, anh ta có thể giải quyết được, nếu đến chuyện này mà anh ta cũng không thể giải quyết được, anh sẽ dẫn em về.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây