Lạc Phong thấy Cốc Tuấn khách khí như vậy, vội nói: “Anh không cần khách khí như vậy đâu, thật ra tôi cũng quen Điềm Mộng Hinh, đều là bạn bè với nhau cả, vì vậy sau này anh đừng gọi tôi là Lạc tổng nữa, cứ gọi tôi là Lạc Phong đi.”
“Được rồi, vậy tôi gọi anh là Lạc Phong.”
Trong lúc bọn họ trò chuyện với nhau, Lôi Thanh Tiêu cầm túi thuốc đi tới, nói: “Để tôi đưa anh trở về, nhờ anh trở về nói đỡ giúp tôi, tôi sợ Mộng Mộng sẽ trách tôi.”
Lạc Phong nghe thấy những lời này của Lôi Thanh Tiêu, bật cười, nói: “Hoá ra cậu còn biết sợ à? Tôi cứ nghĩ cậu là người không sợ trời không sợ đất cơ đấy.”
Lôi Thanh Tiêu nhìn Lạc Phong, nói: “Lạc đại công tử, cậu còn có việc đúng không, vậy tôi sẽ không tiễn cậu nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây