Lôi Tử Hi nói xong, đứng dậy đi vào thư phòng, Mộc Nguyệt Hinh đứng lên, nói: “Môn đăng hộ đối có gì không đúng, người tôi chọn cho nó đều là người tốt nhất, lại nói, nếu tôi không đi ăn cơm, uống trà, lấy đâu ra mạng lưới giao thiệp.”
Bóng người của Lôi Tử Hi đã biến mất ở khúc quang, chỉ nghe thấy tiếng của ông ta vọng lại.
“Lời gì nên nói, tôi đều đã nói rồi, nếu bà không nghe, đến lúc đụng phải vách tường, bà đừng có trách tôi không nhắc nhở bà.”
Mộc Nguyệt Hinh ngồi xuống, bưng ly trà hoa lên uống, Lôi Thanh Tiêu đi xuống cầu thang, đưa mắt nhìn qua khúc quanh, nói: “Con xin lỗi mẹ, con đậy trễ.”
Mộc Nguyệt Hinh quay sang nhìn thấy Lôi Thanh Tiêu đi xuống, vội vàng nói: “Không sao cả, con ăn sáng trước đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây