Điềm Mộng Hinh cũng nhớ đến hồi đó, đúng vậy, cô ngồi ở trên xích đu, anh tám tuổi đẩy xích đu, hai người cùng chơi đùa cùng cười vui vẻ, đã qua mười tám năm, cả hai đều đã trưởng thành, bây giờ lại còn cùng ngồi ở trên xích đu.
Điềm Mộng Hinh đắm chìm trong suy nghĩ, Lôi Thanh Tiêu nhìn Điềm Mộng Hinh, anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, cũng nâng mặt cô lên, như lướt qua, nhẹ điểm lên môi cô, cũng kéo Điềm Mộng Hinh ra khỏi trầm tư.
Điềm Mộng Hinh lập tức đỏ bừng mặt lên, cô vội cúi đầu xuống, Lôi Thanh Tiêu bật cười rõ to, Điềm Mộng Hinh nghe thấy tiếng cười này của Lôi Thanh Tiêu, khẽ đẩy anh ra, Lôi Thanh Tiêu thuận thế ngã về phía sau, Điềm Mộng Hinh vội vàng giữ Lôi Thanh Tiêu lại, ôm lấy anh, Lôi Thanh Tiêu nở nụ cười đắc ý, nhỏ giọng nói ở bên tai cô: “Dọa em sợ rồi à, chút sức lực đó của em, đẩy được anh mới là lạ.”
Điềm Mộng Hinh nghe thấy vậy, sắc mặt càng đỏ thêm, cô đứng dậy rời khỏi vòng tay của anh, Lôi Thanh Tiêu thấy cô đứng dậy, lập tức rời khỏi xích đu, đi vòng ra sau lưng cô, ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Không còn sớm nữa, em về nghỉ ngơi sớm đi.”
Điềm Mộng Hinh xoay người, nhìn Lôi Thanh Tiêu, cô gật đầu nói: “Anh cũng vậy, trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây