Lôi Thanh Tiêu trở lại trong xe mình, anh không lập tức đi ngay, mà ngồi trong xe nhìn lên phòng của Điềm Mộng Hinh, lẳng lặng nhìn bóng người của cô rất lâu, Điềm Mộng Hinh lấy chiếc khăn tay bẩn ra, cô bỏ túi của mình xuống, đi vào phòng vệ sinh, đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Điềm Mộng Hinh nữa, Lôi Thanh Tiêu mới khởi động xe rời đi.
Điềm Mộng Hinh nhìn chiếc khăn tay bị bẩn, nghĩ tới lần đầu tiên mình tự giặt chiếc khăn tay này là lúc mình chỉ mới năm tuổi, cô lắc đầu, lấy xà phòng giặt khăn tay, chiếc khăn tay nhanh chóng được giặt sạch, nhưng Điềm Mộng Hinh không cách nào quên được lai lịch của chiếc khăn tay này, cũng không cách nào quên được ngày gặp được anh ấy.
Điềm Mộng Hinh nhìn giờ, đã mười giờ đêm, ngày mai cô còn phải đến công ty từ sớm, Điềm Mộng Hinh nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm nay, sự xuất hiện đột ngột của Lôi Thanh Tiêu làm cô mất đi một công việc, nhưng cô không thể nào ghét đối phương được, tại sao? Điềm Mộng Hinh nghĩ mãi mà không thể nào hiểu nổi.
Điềm Mộng Hinh nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, trong mơ, cô lại nhìn thấy bóng lưng quen thuộc đó, vĩnh viễn chỉ có bóng lưng đứa trẻ đó, cô liều mạng đuổi theo, nhưng chẳng mấy chốc bóng lưng đó lại biến mất.
Sau khi rời khỏi khu chung cư của Điềm Mộng Hinh, Lôi Thanh Tiêu lấy điện thoại ra, ấm mấy con số.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây