Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Điềm Mộng Hinh hỏi vậy, cũng biết cô đang nghĩ gì, trong lòng Cốc Tuấn cũng biết.
“Mộng Mộng, anh biết em muốn nói gì, nhưng em cứ yên tâm, anh trai em có năng lực, vì vậy em có thể yên tâm 120%.”
Lôi Thanh Tiêu thấy Mộng Mộng không yên lòng, anh gắp đồ ăn vào trong bát cho cô, cười nói: “Em đừng suy nghĩ lung tung, ăn nhiều vào, em chỉ cần tin tưởng vào năng lực của a Tuấn là được.”
Điềm Mộng Hinh nhìn bát nhỏ đựng đầy đồ ăn của mình, thấy Lôi Thanh Tiêu còn muốn gắp nữa, cô vội vàng đẩy ra, nói: “Đủ rồi, ăn nữa em sẽ thành con heo nhỏ mất, anh tự ăn đi.”
Điềm Mộng Hinh cúi đầu xuống ăn, Lôi Thanh Tiêu nhìn cách ăn của Điềm Mộng Hinh, nở nụ cười cưng chiều, Cốc Tuấn nhìn thấy biểu cảm này của Lôi Thanh Tiêu, cũng hơi yên tâm, tiếp tục ăn. Bữa tối qua đi trong những tiếng cười và những câu chuyện vui vẻ, sau bữa cơm tối, Cốc Tuấn chủ động đứng dậy thu dọn bàn ăn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây