Lôi Thanh Tiêu đi vào nhà, chờ Điềm Mộng Hinh đóng cửa lại xong, Lôi Thanh Tiêu đưa bó hoa cho Điềm Mộng Hinh, nhỏ giọng nói ở bên tai cô: “Ta Anh vẫn không hối hận vì để em trở về nhà ăn cơm với Cốc Tuấn, nhưng anh rất nhớ em, thế nên cách duy nhất là đến nhà em ăn cơm chùa, em sẽ chứa chấp anh đúng không.”
Lôi Thanh Tiêu vừa nói, còn vừa định nắm tay của Điềm Mộng Hinh, Cốc Tuấn kéo Điềm Mộng Hinh ra sau lưng mình, nhìn Lôi Thanh Tiêu nói: “Lôi tổng à, anh nói chuyện không cần đứng gần đến vậy đâu. Lại nói, hình như anh xác định mối quan hệ với Mộng Hinh, còn chưa nhận được sự chấp thuận của tôi.”
Lôi Thanh Tiêu thấy thái độ này của Cốc Tuấn, anh vừa đi vào phòng khách, vừa nhìn Điềm Mộng Hinh. Điềm Mộng Hinh để Cốc Tuấn cầm tay mình, lại cười khổ nhìn Lôi Thanh Tiêu. Lôi Thanh Tiêu nở nụ cười ý bảo cô an tâm đi, anh đi tới bên ghế sa lon trong phòng khách, nghiêm túc nhìn Cốc Tuấn, nói: “A Tuấn, hai chúng ta nói chuyện đi.”
Điềm Mộng Hinh vội vàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Cốc Tuấn, đi về phía bàn ăn, nói: “Hai anh cứ trò chuyện trước đi, em đi sắp mâm cơm.”
Nói xong, không đợi Cốc Tuấn đáp lại, Điềm Mộng Hinh đã đi ngay. Cốc Tuấn nhìn bóng lưng của Điềm Mộng Hinh, khẽ thở dài, bản thân anh ta đi về phía bên chiếc ghế sa lon phía đối diện. Lôi Thanh Tiêu thấy Cốc Tuấn đi tới, hai người nhìn nhau, dò xét lẫn nhau. Cốc Tuấn cảm nhận được sự nghiêm túc cùng sự kiên định trong ánh mắt của Lôi Thanh Tiêu, anh ta ngồi xuồng trên ghế sa lon, nói: “Lôi tổng, mời anh ngồi đi, để anh đứng thế này, tôi cảm thấy áp lực lắm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây