Cốc Tuấn nhìn Điềm Mộng Hinh ngồi xuống bên cạnh mình, anh ta lắc đầu, cười nói: “Vâng, em ấy à, ngoại trừ công việc ra, em chỉ có chăm chăm ở bên Lôi Thanh Tiêu thôi, có nghĩ tới anh trai em đâu?”
Điềm Mộng Hinh nghe thấy anh trai nhắc tới tên của Lôi Thanh Tiêu, sắc mặt lại đỏ lên, nhưng nghĩ tới những lời Kim San San nói ngày hôm đó, cô chỉ có thể lựa chọn tin tưởng vào Lôi Thanh Tiêu, cô đang đánh cuộc, đánh cuộc niềm tin của mình giành cho Lôi Thanh Tiêu.
Cốc Tuấn thấy cô đột nhiên im lặng, quay sang nhìn cô, thấy cô đang ngẩn người, anh ta hỏi: “Sao vậy, Mộng Mộng.”
Điềm Mộng Hinh lắc đầu, không suy nghĩ miên man nữa, cười nói: “Không có gì, anh ơi, ăn cơm đi, đồ ăn nguôi sẽ mất ngon đấy.”
Điềm Mộng Hinh kéo Cốc Tuấn đến bên cạnh bàn ăn, đây là lần đầu tiên hai người lặng lẽ ăn cơm, Cốc Tuấn thầm nghĩ: Sợ rằng Mộng Mộng có một số việc không muốn nói ra, quả nhiên con bé đã biết chuyện của Kim San San rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây