Cốc Tuấn nghe Điềm Mộng Hinh nói ngây thơ như vậy thì chỉ biết lắc đầu: “Không sao cả, anh chỉ cảm thấy vấn đề giữa hai đứa mới chỉ bắt đầu mà thôi. Đừng tưởng việc này sẽ qua dễ dàng như vậy, anh vẫn nên đi tìm việc làm rồi trông chừng em thì hơn. Nhưng mà anh phải nhắc nhở em, em và tiểu tử kia chú ý một chút, đừng để cho cậu ta chiếm tiện nghi, dù sao còn chưa biết cuối cùng như thế nào đâu.”
Điềm Mộng Hinh nghe Cốc Tuấn nói như vậy, cô lập tức nhớ tới nụ hôn ban tối, cân nhắc cái này hẳn là không sao đâu, lại nói anh trai cũng không biết mà.
“Anh, em biết rồi, anh không trách bọn em là được rồi.”
Cốc Tuấn lắc đầu nói: “Mộng Mộng, anh không trách cũng không giận gì, chỉ là anh có dự định ra ngoài tìm việc.”
Điềm Mộng Hinh cười cười, sờ đầu mình, nói: “Như vậy cũng tốt, thật ra em vẫn hy vọng sẽ có một ngày cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ ở thành phố này.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây