Ban đêm, Tô Nguyệt Hòa mò mẫm lên lầu, mở cửa phòng ra, lập tức nhìn thấy em tư đang nằm rạp trên giường, hai mắt đỏ bừng, em ba thì ngồi ở bên cạnh, gương mặt tràn đầy lửa giận.
Em tư đang tự trách, cô ấy tự trách bản thân không biết canh chừng heo cho tốt, làm đến cuối cùng đến cả gạch dùng để xây nhà cũng bị đập nát.
Em ba gằn giọng nói nhỏ: “Chị nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một người hiềm nghi là Tô Bách Tùng mà thôi, hôm đó ngay từ đầu cậu ta ở trên cây, hoàn toàn có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình mấy con heo nhà chúng ta xổng chuồng, vậy mà cậu ta không nói tiếng nào, phải đợi đến khi chị phát hiện kêu to ra thì cậu ta mới chạy đến giúp, sau đó có lẽ là cậu ta cảm thấy quá chột dạ cho nên mới nhiệt tình như thế.”
Em tư ngồi dậy, cố nhớ lại tình hình ngày hôm đó: “Em đổ nước cho heo uống xong thì đi ra ngoài, còn lấy dây thừng quấn vài vòng khóa cửa lại, heo chắc chắn không thể nào xổng chuồng được.”
Em ba cắn răng nói: “Chị thấy là do Tô Bách Tùng làm đó. Cha mẹ cậu ta không cho cậu ta học cấp ba cho nên cậu ta mới khó chịu bực bội làm ra chuyện này.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây