Tắm rửa xong hết, Trang Thuận Lan thắp một ngọn đèn dầu nhỏ ở trong phòng, bà đang dùng chỉ gai khâu lại mép nón rộng vành rách bị lỏng lẻo.
Nghe Tô Nguyệt Hòa nói xong, Trang Thuận Lan trực tiếp bác bỏ: “Nhà ai không mặc quần áo dính miếng vá chứ? Những bạn học kia của con không phải đều mặc như vậy sao?”
Em ba đứng ở cửa vẫn nhanh mồm nhanh miệng như trước: “Đúng là có người mặc đồ vá nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều như vậy.”
“Tô Nguyệt Hoa, con có thể hiểu chuyện giống như Nguyệt Thanh hay không? Hai đứa còn là sinh đôi, con xem thử hai người các con có chỗ nào giống sinh đôi không? Trong nhà phải xây nhà, chị cả con sắp kết hôn, còn nuôi nhiều heo như vậy, chỗ nào chỗ nào cũng cần tiền, mẹ mà chiều con thì những thứ khác sẽ không đủ chi. Cái quần này chẳng phải chỉ vá có một miếng vá thôi sao? Làm sao lại không thể mặc?”
Em ba cũng không phải hoàn toàn không hiểu đạo lý, cô ấy chính là nhìn thấy miếng vá lớn như vậy, trong lòng không thích: “Vậy mẹ gỡ ra cho con đi, con tự vá. Mẹ xem cái miếng vá mẹ khâu cứ như sợ người ta nhìn không thấy vậy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây