Tô Nguyệt Hồng nhìn chị ba của cô ấy nói: “Em thấy ngoài miệng của chị toàn là vết lở loét do quá nóng trong người, chúng ta nên đi ăn món gì thanh đạm một chút, chị ăn đồ nướng ít thôi, lát nữa em đi mua chút cháo cho chị.”
“Lười đi lắm. Ngoài miệng bị lở loét là do thiếu nguyên tố vi lượng, không liên quan gì đến việc nóng trong người hết. Chị chỉ thích ăn que nướng.” Tô Nguyệt Hoa há to miệng ăn thịt dê nước, than ngắn thở dài.
Tô Nguyệt Hòa hỏi: “Làm sao thế? Công việc không thuận lợi sao?”
“Không biết lãnh đạo bộ phận bị thằng chó nào thuyết phục, nói là chất bán dẫn mà tụi em nghiên cứu tốn quá nhiều tiền đầu tư, sản xuất lại ít, chênh lệch mấy chục năm với bên Âu Mỹ, nếu muốn đuổi theo Âu Mỹ Nhật Hàn là chuyện không tưởng. Bọn họ còn nói hiện tại là thời đại kinh tế toàn cầu hóa, mọi người phân công hợp tác, không cần thiết phải liều mạng làm chất bán dẫn, cho nên lãnh đạo gần như đã cắt hết toàn bộ kinh phí của tụi em, chỉ còn chừa lại một phần mười. Một phần mười, cái này làm sao mà sống đây?”
Xem ra sản nghiệp chất bán dẫn vẫn cứ tiếp tục phát triển theo đúng như những gì trong sách đã viết, hai mươi năm sau, Trung Quốc bởi vì chip chất bán dẫn quá lạc hậu cho nên sẽ bị Mỹ bóp cổ, tiến hành đại chiến khoa học kỹ thuật.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây