“Ông muốn nói cái gì mà không thể nói ra ngay trước mặt người khác hả?” Vạn Chính Phong không tin Lương Đông Thực sẽ thành thật nhận lỗi, ông ta chẳng qua chỉ là muốn giữ con trai và cháu nội lại, sau đó lại trưng vẻ mặt gia trưởng đạo đức giả ra để răn dạy mà thôi.
Người đứng lên đều xấu hổ, đi không được, ngồi cũng không xong.
Mà Lương Hinh Nguyệt đang ngồi lại đứng lên, đôi bên tranh cãi kịch liệt xong, sự thật nên nói ra cũng đã nói ra rồi, trong lòng cô ta vô cùng bình tĩnh.
“Đúng vậy, lúc trước người tát tôi chính là Lương Dịch Sơ, dì Vạn vì muốn bảo vệ tôi nên mới làm tay tôi bị trầy. Lúc cây súng kia rơi xuống đất, tôi là người nhặt lên, tôi vốn dĩ định đưa súng cho dì Vạn, nhưng lúc Lương Dịch Sơ duỗi tay bảo tôi đưa cho ông ta, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cũng không biết vì lý do gì, tôi đã đưa súng cho ông ta.” Lương Hinh Nguyệt cũng không gọi Lương Dịch Sơ là cha nữa, cô có lỗi, nhưng cô đã gánh tội thay suốt bao năm qua, đã đủ lắm rồi.”
“Khang Hinh Nguyệt!” Bà cụ Lương tức giận mắng, không hề che giấu sự bất mãn và khinh thường trong lòng mình đối với Lương Hinh Nguyệt nữa: “Việc này đã qua rồi, sao còn nhắc lại làm gì nữa!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây