Ở trong mắt người khác, Lại Hoài Dân coi như là một người cưng chiều vợ, anh ta thấy Tô Nguyệt Miêu tức giận, nhanh chóng cúi đầu: “Không phải anh chỉ nói một câu thôi sao? Thấy bà con họ hàng ai cũng có tiền, anh ghen tỵ lải nhải vài câu cũng không được à? Anh còn có thể làm sao nữa? Đời này anh chỉ cần làm tốt giáo viên dạy toán cũng đã rất tốt rồi. Nghe nói trường học cũng chuẩn bị xây dựng viện gia chúc cho công nhân viên chức, đến lúc đó nếu chúng ta có thể được phân cho hai căn, anh cũng đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.”
Tô Nguyệt Miêu vẫn muốn tiếp tục lải nhải với anh ta: “Chị cả có khi nào bạc đãi chúng ta không? Quan trọng là chính chúng ta có muốn hay không thôi. Tô Nguyệt Miêu em là người có lòng tự trọng, em có tay có chân, có thể tự đi kiếm tiền, vì sao còn cần chị cả giúp đỡ chứ? Khi chúng ta thật sự gặp khó khăn, em chắc chắn sẽ mở miệng nhờ chị cả, anh cảm thấy chị cả sẽ không giúp chúng ta sao? Em và chị cả là chị em ruột.”
“Anh hiểu mà. Ngoại trừ giáo viên dạy toán ra, anh cũng không làm được chuyện gì...” Lại Hoài Dân đặt giày ngay ngắn, than nhẹ: “Có lẽ anh cũng có thể làm nhân viên mua sắm. Nhưng mà... thôi đi.”
Tô Nguyệt Miêu nói: “Đừng có mơ nữa. Mau đi tắm đi, tắm xong quăng quần áo vào máy giặt, giặt luôn.”
*
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây