Phương Vận Hồng hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy kiểm soát ở mức độ bao nhiêu thì thích hợp nhất?”
“Nếu nhu cầu thị trường là 100, chúng ta sản xuất 80 – 90 thì khá là rộng rãi. Nhưng nếu nhu cầu thị trường là 100, chúng ta chỉ sản xuất 30, thậm chí là 20 hoặc 10 thì chắc chắn sẽ biến nó thành hàng xa xỉ và kim cương ngay. Quần thể khách hàng của chúng ta dù sao vẫn chỉ là những dân chúng bình thường.”
Phương Vận Hồng đồng ý: “Tôi cảm thấy mức độ khống chế sản lượng như thế là được rồi. Dù sao chúng ta không thể làm hết công suất được. Chỉ cần sản năng vẫn không theo kịp, nhu cầu thị trường lớn hơn nguồn cung cấp, cứ thế các nhà bán hàng trung gian sẽ bị chúng ta lợi dụng. Nhờ đó mà kéo theo cách sắp xếp của tất cả các sản phẩm khác của chúng ta. Làm như thế thì chúng ta không cần lo Minh Khiết có giảm giá để chơi cuộc chiến giá cả với chúng ta hay không nữa.”
Tằng Phàm và Vương Huệ Trân đẩy cửa đi vào, Vương Huệ Trân thấy hai lãnh đạo đang thủ thỉ nói thầm với nhau, không khỏi bật cười nói: “Hai người đang thương lượng chuyện đại sự gì đó? Chúng tôi có thể đi vào không?”
Phương Vận Hồng vẫy tay cười nói: “Mau mau mau, lại đây họp, đang chờ hai người thôi đó.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây