Trang Thuận Lan nghe thế, đứng lên: “Đang yên đang lành sao tự nhiên lại đi rồi? Sao lại bất lịch sự như thế? Có ai đến nhà gái như bọn họ không?”
Tô Nguyệt Hòa nói lại đơn giản tình hình mà cô tìm hiểu được, Trang Thuận Lan nổi giận: “Mẹ nói bà ta cái gì chứ! Thứ người gì vậy, mẹ không ghét bỏ bọn họ không biết coi trọng Tô Nguyệt Hoa nhà chúng ta đã là tốt lắm rồi, bà ta còn dám chê ngược lại mẹ? Thế nào, không lẽ mẹ còn phải ôm cái chân thối của bọn họ mà tâng bốc à?”
Tô Nguyệt Hoa lẩm bẩm nói: “Mẹ cũng thật là, tự nhiên đi hỏi giày của người ta dính cái gì làm chi.”
“Ai mà biết lòng dạ bà ta hẹp hòi như cái lỗ kim thế chứ. Mẹ thấy, tiện miệng thì hỏi thôi, hỏi thì nói là mẹ chê bọn họ, không hỏi thì nói mẹ không quan tâm đúng không? Không phải là trách mẹ không bưng trà cho bà ta sao? Có điện thoại thì mẹ đi nghe thôi. Không phải còn có bảo mẫu bưng nước trà cho bọn họ sao? Còn chờ mẹ móm đến miệng cho à! Đều là tại con, Tô Nguyệt Hoa, bây giờ người ta bảo đảm con chắc chắn phải gả vào nhà họ Bùi của bọn họ rồi. Nếu không sao bọn họ dám vô lễ như thế chứ!”
Tô Nguyệt Hoa lớn như thế này còn chưa bao giờ phải chịu ấm ức như thế, cô ấy đứng lên nói: “Được rồi, con không gả nữa, được chưa?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây