Tô Nguyệt Hòa đã dự đoán trước chuyện này: “Trước đó hai người đều khá bận rộn nên tôi mới không nói cho hai người biết. Năm ngoái cậu của tôi đã vận động các thôn xóm xung quanh khu vực nhà bà ngoại tôi gieo trồng cây cải dầu và đậu nành, năm nay cây cải dầu được mùa, cậu và anh cả của tôi đã đi thu mua được không ít hàng hóa. Chúng ta tự thu mua nguyên vật liệu, tự ép dầu, năm nay mấy đội sản xuất ở quê tôi cũng bắt đầu trồng, chỉ cần giá thu mua hợp lý, các đội sản xuất khác nhìn thấy, không cần chúng ta đề nghị, chính bọn họ cũng sẽ tự trồng theo, vấn đề thiếu dầu chắc chắn có thể giải quyết.”
Phương Vận Hồng lập tức thở phào nhẹ nhõm, đi theo một người lãnh đạo có tầm nhìn xa trông rộng thì thật sự có thể nhìn thấy tương lai xán lạn, bà ấy cười nói: “Vậy thì tốt rồi, không cần phải nhìn sắc mặt của mấy người ủy ban Kinh tế nữa, chúng ta tự nghĩ cách giải quyết vấn đề nguyên vật liệu.”
Tô Nguyệt Hòa nói: “Sau khi sản lượng sản xuất tăng cao, nếu có yêu cầu thì chúng ta lại xây dựng một dây chuyền sản xuất khác, sau đó bắt đầu đưa hàng hóa ra thị trường rộng hơn, chúng ta cần phải lợi dụng triệt để những tài nguyên mà chị Hồng tìm được trong chuyến đi công tác kia mới được.”
Phương Vận Hồng cho rằng hiện tại cứ dựa theo chiến lược quảng cáo này, muốn đánh khắp cả nước cũng không có vấn đề gì.
“Nhưng mà, tôi lo là, chúng ta làm như thế có lẽ sẽ không kiếm được bao nhiêu tiền.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây