Từ Tài Tuấn là một người rất cẩn thận, không thể nào không phát hiện ra dị thường, ông ta càng không có phản ứng thì có lẽ trong lòng lại càng nghi ngờ nhiều hơn.
Tô Nguyệt Hòa nhắc nhở: “Có lẽ ông ta đã sinh nghi rồi.”
Hoàng Xuân Mi sợ đến mức ngẩn ra, bà ấy có hơi ngơ ngác, trong lòng hơi hoảng loạn, không khỏi căng thẳng mím chặt môi: “Bây giờ dì phải làm gì đây, còn có thể cứu chữa không?”
Tô Nguyệt Hòa nhẹ nhàng vỗ lên lưng Hoàng Xuân Mi an ủi: “Không cần cố ý cứu vãn gì hết, dì chỉ cần nhớ kỹ lời con từng nói với dì, cứ như bình thường là được, lúc cần ủng hộ thì dì ủng hộ, lúc nên phản đối thì cứ phản đối.”
Lúc này Hoàng Xuân Mi mới nhớ đến lời dặn dò lúc trước của Tô Nguyệt Hòa, đều tại bà ấy phản ứng quá chậm, hiện tại hối hận đã muộn, cũng chỉ có thể nói: “Dì biết rồi, dì sẽ không thay đổi gì hết. Đừng thay đổi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây