Tưởng Khôn lại than khổ thêm lần nữa, nói ông ta đã phải trả giá bao nhiêu tiền tài và mồ hôi: “Đúng như những gì phó cục trưởng Lý đã nói, nếu hiện tại chính phủ không giúp đỡ chúng tôi thì thật sự sẽ làm tất cả những người đầu tư đều cảm thấy thất vọng. Nếu tôi có thể nhận thầu lâm trường Tĩnh Loan, không chỉ có thể giải quyết được tình cảnh khó khăn của tôi và nhà máy Tùng Hương quốc doanh mà cũng giải quyết luôn cả vấn đề khó khăn về nguồn cung cấp của hơn ba mươi nhà xưởng công nghiệp hạ nguồn.”
Chủ nhiệm Địch gật đầu, trên cơ bản các lãnh đạo ngồi đây đều đã hiểu, nhưng theo bọn họ, nếu cần phải trói chặt lợi ích với Tưởng Khôn thì bọn họ bắt đầu cẩn thận, dù sao thì Tưởng Khôn cũng là dân làm ăn.
Nếu trói chặt quá sâu, sẽ có hiềm nghi là nghiệp quan cấu kết với nhau.
“Các ông đã nói xong chưa? Có còn ai muốn bổ sung thêm gì không?”
Phó cục trưởng Lý và Dương Đông Bình vội vàng lắc đầu, Nguyễn Bội Nhàn không nói gì, chỉ âm thầm quan sát vẻ mặt của tất cả mọi người ở đây.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây