Tô Nguyệt Hòa thấy Lương Chính Phong cực kỳ tức giận kể lại, không khỏi cười nói: “Đồ chơi anh không chơi nữa, tặng thì tặng đi, anh còn nhớ đến giờ nữa.”
“Bởi vì khi cô ta còn nhỏ rất không ngoan ngoãn, từng trộm đồ của anh, sau đó còn không chịu nhận, anh có thể không ghét cô ta sao?” Lương Chính Phong nói, lại thở dài: “Mắt nhìn người của mẹ anh thật sự quá tệ, tìm một người không đáng tin cậy như cha của anh, lại còn thành bạn thân của mẹ Khang Hinh Nguyệt, không hề giấu diếm chuyện gì với bà ta, dẫn sói vào nhà.”
Tô Nguyệt Hòa biết đến già rồi ông ngoại Lương Chính Phong mới có một cô con gái, cho nên cực kỳ cưng chiều con gái, bảo vệ bà ấy quá tốt, nên bà ấy không biết lòng người bên ngoài hiểm ác.
Lương Chính Phong: “Nếu sau này chúng ta có con gái, anh nhất định phải nói cho con bé biết, thế giới bên ngoài có người tốt, nhưng cũng có rất nhiều rác rưởi có ý xấu. Nhân chi sơ, tính bổn ác. Không thể nghĩ đến chuyện hại người, nhưng nhất định phải biết đề phòng người khác.”
Tô Nguyệt Hòa cười hỏi: “Vậy anh định dạy con như thế nào?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây