“Cha con đó! Thật là, cả đời đều như thế.”
Trang Thuận Lan nhìn bó tiền trên bàn nói: “Đống tiền này đừng để trong nhà, bắt mắt quá! Con cầm đi đi! Ngày mai nếu có ai hỏi thì mẹ nói để tiền trong nhà không an toàn, để con cầm đi hết rồi.”
Tô Nguyệt Hòa cũng sợ gặp phải ăn trộm: “Vậy con giữ giúp mẹ. Mẹ có muốn giữ lại vài trăm tiêu xài không?”
“Không cần, trước đó con đưa mẹ bốn trăm, với số tiền mẹ để dành trước đó, xây nhà còn chưa xài hết, trong tay mẹ còn tiền. Với lại sáu con heo này ít nhất có thể bán được một nghìn bảy, tiền heo con cũng lấy luôn đi, heo giống và thức ăn cho heo đều là do con mua, cho nên tiền bán heo kiếm được theo lý thì cũng là của con, con cũng đừng nói là giữ cho mẹ gì hết. Đến lúc đó con đưa cho mẹ một trăm coi như phí nhân công là được. Sau này cái nhà này còn phải do con và Chính Phong gánh vác, còn rất nhiều chỗ phải sử dụng tiền.”
Tô Nguyệt Hòa cũng không muốn từ chối, tiền giữ trong tay cô cũng an toàn hơn, sau này cha mẹ và mấy đứa em gái muốn tiêu xài cái gì, cô chắc chắn sẽ bỏ tiền.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây