Nửa đêm nửa hôm, cũng không có bao nhiêu người chạy đến nhà bọn họ hóng chuyện, ngoại trừ người nhà họ Tô ra thì cũng chỉ có cán bộ đại đội, Triệu Ngũ Phúc, Triệu Lục Phúc và Cẩu Đản.
Hách Ái Đệ nhìn con trai bà ta quỳ dưới đất cầu xin Tô Nguyệt Hòa, mà mặt Tô Nguyệt Hòa lại lạnh tanh, hình như không hề dao động chút nào, bà ta tức giận đi đến kéo con trai ra: “Con năn nỉ nó làm cái gì! Nó không bỏ đá xuống giếng là hên lắm rồi!”
Tô Bách Tùng hất văng tay mẹ cậu ta ra nói: “Đừng có đụng vào người tôi! Đều tại bà hết đó! Nếu không phải bà không chịu lo cho tôi ăn học tiếp, tôi sẽ đi lăm le tiền của ông nội sao?”
Hách Ái Đệ đỏ mắt, khóc lóc đánh Tô Bách Tùng: “Cái thằng ngốc này! Mẹ chỉ dọa con chút thôi mà! Sao con lại tin thật chứ! Chỉ cần con thi đậu cấp ba, cho dù cha mẹ đập nồi bán sắt cũng sẽ lo cho con ăn học tử tế!”
Tô Lão Tam đứng ở bên cạnh, xoa trán không nói tiếng nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây