Phan Phượng Liên bị Đới Lập Quân đá xuống đất, cảm giác thất vọng xông thẳng lên đỉnh đầu, bà ta dứt khoát ngồi dưới đất khóc la mắng to: “Ông đá tôi?! Đới Lập Quân, ông là cái đồ không lương tâm! Ông không có lương tâm!”
Đới Lập Quân chỉ trừng mắt liếc nhìn bà ta, không nói gì.
Phan Phượng Liên tiếp tục khóc lóc kể lể: “Tôi để dành tiền là vì ai? Lúc trước ông bảo tôi tiết kiệm để dành tiền, tôi nghe lời ông, thà để bản thân chịu khổ chứ không dám tiêu xài một xu một hào nào, toàn bộ để để dành lại cho ông, ông vừa mới ra tù, tôi lập tức chạy ngược chạy xuôi tìm công việc cho ông, vì giúp ông có thể vào cục Lâm Nghiệp đi làm, tôi đổ hết toàn bộ tiền bạc của mình vào, còn mượn chị tôi năm trăm, rốt cuộc thì tôi làm cái gì có lỗi với ông hả?”
Mặt Đới Lập Quân nóng rát, ông ta biết trong lúc ông ta bị bỏ tù, Phan Phượng Liên chắc chắn sẽ không chịu nổi cô đơn, sẽ đi tìm người đàn ông khác, chỉ là ông ta không nhìn thấy cho nên coi như không biết.
Chỉ cần sau khi ông ta ra tù, bà ta có thể thành thật là được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây