Tô Nguyệt Hòa xấu hổ chỉ có thể đứng ở bên cạnh, cô không quen biết đối phương, cũng không tiện tiếp lời, mà chị Yến đứng lên đón cô cũng bị cô gái táo bạo này hấp dẫn lực chú ý.
Ông chú đang uống trà đọc báo ngẩng đầu lên liếc nhìn cô gái trẻ kia nói: “Tiểu Giả, còn trẻ tuổi thì chạy tới chạy lui nhiều một chút có sao đâu? Chịu thiệt thòi một chút có gì đâu chứ? Nếu khi cô còn trẻ không chịu thiệt thòi, không lẽ định chờ già rồi mới chịu thiệt sao?”
Tiểu Giả cũng là người có tính cách nóng nảy: “Vì sao tôi phải chịu thiệt thòi chứ? Chú ngồi ở đây uống trà, tôi phải đi làm một mình, người trong xưởng in ấn có coi tôi ra gì không? Sai khiến tôi như một con ngốc.”
Ông chú kia còn định nói gì nữa, lại bị chị Yến khuyên: “Thôi lão Thẩm, ông đừng so đo với con bé, lần sau ông rảnh thì đi chung với con bé đi.”
Lão Thẩm cười lạnh nói: “Công việc đó một người làm là được, vì sao phải cần hai người đi? Vì sao tôi phải vất vả như thế chứ? Làm xong rồi thì tôi có lợi ích gì không? Có làm hay không thì tôi cũng chỉ lãnh được tiền lương như nhau, cho dù có làm tốt thì lãnh đạo cũng không phát tiền thưởng cho tôi. Tôi lười đi làm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây