Trang Thuận Lan liếc nhìn bà ta, dạo gần đây thím Lục Phúc không còn ủ rũ như trước nữa, cũng không còn thở ngắn than dài, có khả năng cao là đã biết được tin tức của Cấu Đản, khác hẳn với lúc trước, khi bà ta chưa biết được gì thì luôn lo lắng đề phòng.
Bà tò mò hỏi: “Cẩu Đản nó đi đâu thế? Ăn tết cũng không chịu về nhà.”
“Tôi cũng không biết.”
“Thím còn giả vờ nữa à! Thời buổi này nếu không có bà con họ hàng ở bên ngoài che chở hộ thì còn có thể đi đến chỗ nào nữa chứ?”
“Tôi thật sự không hề giả vờ. Đúng là lúc trước không hề nghe được tin tức gì, nhưng mà lúc ăn tết khi tôi về nhà mẹ để thì có nghe được một chút tin... Thím Lan, hai mươi đồng cũng không nhiều lắm, tôi cũng không kiếm được nhiều tiền hơn, chị cứ cầm đi mà, được không?” Thím Lục Phúc muốn nhét tiền vào trong túi quần Trang Thuận Lan.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây