Thấy Tô Nguyệt Hòa đi ra ngoài rồi, Trang Thuận Lan mới quay đầu nói với Tô Vận Xương: “Sang năm ông nhớ nghĩ cách kiếm thêm hai ba trăm đi, đến lúc đó xây nhà lại tốn tiền nữa.”
Tuyển một người đến ở rể cũng khó thật, nào là xây nhà rồi mở tiệc, nhưng trong lòng lại rất vui, tuy rằng Tô Vận Xương không giỏi cách biểu đạt, nhưng mấy ngày nay ông chưa bao giờ thôi cười.
Nghe Trang Thuận Lan nói đến chuyện sang năm lại xây nhà, Tô Vận Xương khó xử nói: “Không phải trong nhà đang nuôi sáu con heo sao? Bán hết chắc là đủ rồi.”
“Sáu con heo kia là do Tô Hòa mua, tiền đồ ăn cho heo cũng là nó bỏ tiền, đến lúc đó bán heo rồi đương nhiên phải đưa tiền cho con gái chứ. Còn có đống gạch xanh này nữa, toàn là nó lên núi đào dược liệu bán kiếm được tiền mua về, cho dù đến lúc xây nhà nó cũng sẽ góp một ít, nhưng cũng không thể hoàn toàn trông cậy vào con gái được đúng không.” Trang Thuận Lan nói xong còn cố ý nhỏ giọng nói: “Con rể vừa mới đến, ông không có tiền thì cũng phải giả bộ là có tiền. Nếu không chúng ta sẽ không xứng với người ta.”
Ai mà không biết chuyện hôn nhân này rất tốt chứ? Tô Vận Xương hơi nhíu mày, không thể không đồng ý: “Chờ chút đi, chờ sang năm tôi lại nghĩ cách.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây