Tô Nguyệt Hòa nghe xong lại cười: “Nói cách khác, cây nhân sâm nghìn năm này của tôi chỉ có giá trị một trăm đồng thôi hả? Còn không có giá bằng con heo nhà tôi nữa đúng không?”
Bí thư Lâm nương theo lời Tô Nguyệt Hòa nói, cười cười: “Nếu cô bán cho quản lý Lý thì mỗi lạng chỉ có bảy đồng, ở cửa hàng Trung dược, củ nhân sâm này của cô chỉ trị giá hơn hai mươi đồng, còn thua một cái chân heo nữa.”
Tô Nguyệt Hòa nhìn về phía quản lý Lý hỏi: “Quản lý Lý, anh cảm thấy thế nào?”
Quản lý Lý cười xấu hổ, mắt nhỏ cười híp thành một đường thẳng: “Chuyện này tôi làm gì có ý kiến gì chứ. Cô nói coi cô cảm thấy thế nào?”
Bí thư Lâm cho rằng quản lý Lý sẽ khuyên Tô Nguyệt Hòa bán nhân sâm, không ngờ anh ta lại không biết điều như thế: “Cứ quyết định thế đi, đồng chí Tiểu Tô, cô lấy sâm ra đi, cho dù là tiệm thuốc hay là trạm thu mua thì giá cả cũng sẽ không cao hơn sở trường của chúng tôi. Cô cứ suy xét đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây