Chủ nhiệm Ngưu không nhịn được xen lời: “Đồng chỉ Tiểu Tô à, lúc nãy khi cô cử báo với cô thì tôi đã giải thích với cô về tình huống này rồi mà, rất có khả năng số sâm núi mà Hoàng Hữu Tài lấy đến bán cho chúng tôi là do cậu ta thu mua từ mấy ngày trước, dược liệu chứ đâu phải người, dược liệu của ai cũng giống như ai thôi.”
Hoàng Hữu Tài lập tức hùa theo: “Đúng đó, tôi thu dược liệu xong đều sẽ phơi thêm ít nhất ba bốn ngày, sau đó mới bán cho cửa hàng Trung dược. Tôi có phương pháp phơi dược liệu độc quyền, dược liệu mà các cô phơi không được, tôi phơi được ngay.”
Các nhân viên trong cửa hàng Trung dược đều bán tín bán nghi, nhỏ giọng nói chuyện với nhau, có chuyện người biết được một vài chuyện nhưng cũng chỉ bĩu môi, không dám nói lung tung.
Tô Nguyệt Hòa vô cùng chắc chắn nói: “Tôi có thể khẳng định rằng thứ Hoàng Hữu Tài cầm đi bán chính là sâm núi của tôi, bởi vì lúc anh ta cầm rổ đi ngang qua nhà sách Tân Hoa thì tôi đã nhìn thấy dược liệu trong rổ, sâm núi của tôi đều dùng giấy đay gói lại, tôi có thể phân biệt ra được.”
Hoàng Hữu Tài cãi tiếp: “Đâu phải có mình cô dùng giấy đay để gói dược liệu đâu, giấy đay vừa nhẹ lại vừa dai, ai cũng thích xài.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây