Sáng sớm hôm sau, lúc ánh mặt trời đầu tiên từ ngoài cửa sổ chiếu đến trên giường, Diệp Bắc Thành mở mắt ra, kinh ngạc nhìn về phía Tĩnh Nhã bên cạnh.
Tĩnh Nhã bị động tác trở mình của anh đánh thức, cô ngồi dậy, tức giận hét lên: “Đừng lo lắng, anh không làm gì tôi cả.”
Hiển nhiên là cô đã nói láo, nghĩ đến đau đớn trong lòng Diệp Bắc Thành, cô không đành lòng lại để anh khó chịu.
“Không thể uống cũng đừng uống, uống đến nỗi say bất tỉnh nhân sự như vậy, thật là mất mặt.”
Diệp Bắc Thành dựa vào thành giường, như có điều suy nghĩ, cũng không so đo với lời chế giễu của cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây