Hồi ức như một tòa thành, chỉ cần bạn ở trong tòa thành đó, một số người, một số việc, không có cách nào quên được.
Còn một tháng nữa là lúc Phí Thiếu Thành ra tù, mấy lần cô muốn nói lại thôi, muốn nhắc Bắc Thành chuyện này, nhưng lại lo lắng đến cảm nhận của anh mà nhiều lần không mở miệng được.
Rất nhanh đến sinh nhật của cô, anh hỏi cô: “Tĩnh Nhã, muốn quà gì?”
Cô nói: “Không cần quà, nhưng em có một ước nguyện nho nhỏ…”
Anh hơi ngạc nhiên: “Được, em nói đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây